Ngẫm — Đời về cơ bản là buồn
Mar 23, 2018 lifeopinionthinking

Ngẫm — Đời về cơ bản là buồn

doi-ve-co-ban-la-buon

Hello, seri Ngẫm này mình rewrite từ seri Madness Things That I Think từ trước, chủ yếu là để migrate qua blog này cũng như chau chuốt lại câu từ, sửa một vài nội dung không phù hợp.

Nhắc nhở thân thiện: Những blog có tag #thinking#opinion là những bài viết mình viết về những câu chuyện xàm lờ trong cuộc sống và viết trên quan điểm góc nhìn cá nhân. Nên có thể nó sẽ đụng chạm tới một số cá nhân không cùng quan điểm, nếu bạn nằm trong trường hợp này thì hy vọng được bỏ qua hoặc góp ý. Xin cảm ơn :smug: Giờ thì đổi đại từ nhân xưng nhé

Bạn là ai?

Trước khi đi vào vấn đề, tôi có một câu hỏi đơn giản dành cho các bạn: Bạn là ai?

Chậm đã, đây không phải là một cuộc phỏng vấn, vì vậy tôi không tìm kiếm những câu trả lời đại loại như: “Tôi là một người nghiêm túc tìm kiếm sự thành đạt. Tôi thích dành thời gian cho công việc, gia đình và bạn bè”. - Cái câu trả lời mà gần như 80% mấy ông đi xin việc đều mở mồm ra là hót một bài như vậy.

Không, tôi đang nói đến “Bạn - thực sự bản thân bạn là ai?” - suy nghĩ cho sâu vào. Đối mặt với vấn đề nào, bạn luôn thả trôi chính mình theo dòng cảm xúc, buồn thì trốn ở nhà, thất bại thì khóc. Hãy để tôi phán một câu:

Bạn và tôi, tất cả chúng ta đều có hai bộ mặt, sống hai cuộc đời khác nhau

Một cái là cuộc đời mà bạn muốn sống và một cái là cuộc đời mà bạn thực sự đang sống.

It’s impossible to live the way I really want.

Lớn rồi thì làm sao?

Lớn lên, bạn sẽ có nhiều thứ phải suy nghĩ: Khi lớn lên, đi làm, có thể là nhân viên cùng phòng với bạn, cũng có thể là chính bạn bị sếp phòng - ban này hoặc khác “đì”. Bạn nghĩ bạn có thể ôm nhân viên khóc mếu mó hay gọi điện về cho mẹ: “Mẹ ơi, người ta hiếp con” không? Không.

Lớn rồi thì phải biết tự lập. Những lúc như thế, chỉ có chính mình, không có người nào khác ở bên thì phải tự biết đứng dậy. Ngày xưa tập xe, té lên té xuống chả ai đỡ còn đứng lên được. Ngày nay, hở miếng thịt, trầy miếng da là ba mẹ sốt sắng lo đi khám bác sĩ, dần dần thành thói quen, ỷ lại lúc nào cũng có người bảo vệ mình. Sau này ra đời tự lập, ai nâng ai đỡ?

Mời các bạn nghe bản nhạc Lớn rồi - DSK

Lớn rồi! Lớn rồi thì mới biết rằng mình nhỏ bé.

Và đã có những tiếng thét gào…chỉ là khát khao, lời thỏ thẻ.

Đừng tự xuống tinh thần chỉ vì mấy trò bắt nạt nơi công sở. Bạn phải tự xốc mình lên, đi tới đỉnh cao như vị lãnh tụ Lenin, kể cả khi trong lòng bạn còn đang buồn hơn cả Victor Hugo.

Lớn lên thì phải đi hẹn hò. Thuở mẫu giáo cho dù bạn gia nhập Anti Social Social Club, và bạn tự thề: “Lớn lên không hẹn hò, không lấy vợ” thì lớn lên bạn vẫn phải học cách hẹn hò. Nhưng không phải là gạ con gái người ta vào nhà nghỉ Đại Dương Xanh.

Bởi lẽ, hẹn hò là gia vị của cuộc sống. Bạn có thể ăn chuối mà không cần chấm muối, nhưng quả chuối của bạn sẽ không ngon bằng việc chấm muối (thử đi). :smug:

Đừng nghĩ như bọn giáo hội FA: “Tốt nhất cứ ở một mình cho nó sướng, có gấu mất tự do”. Mình bản thân cũng chưa từng hẹn hò, chưa có người yêu.

“But it’s not that easy.”

Bạn sẽ trở nên hạnh phúc hơn nếu bạn trở thành chính bạn.

Khi bạn làm chủ cuộc sống của chính mình, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy tốt hơn. Và khi cảm nhận được điều đó, bạn sẽ thích thú hơn với cuộc sống đó.

Tôi chỉ làm việc với những người tôi thích. Tôi dành thời gian cho những người tôi yêu. Và tôi làm những gì tôi muốn. Bây giờ cuộc sống của tôi đã trở nên như thế, và nghĩa vụ của tôi là giúp đỡ những người muốn như vậy.

Chỉ đơn giản bởi vì đó mới là tôi.

It’s time for you to be yourself. Do what you’re meant to do: The right thing.

Bạn có thể nói: “Điều đó thật chẳng dễ chút nào” cho mọi thứ, mọi vấn đề. Vậy cho tôi hỏi: “Nó có làm cản trở bạn không?

Will that stop you or not?

Ai cũng công nhận một điều rằng cuộc sống này không hề dễ dàng!

Vậy tại sao tôi luôn nói về nó? Bởi lẽ chỉ cần thừa nhận điều đó và tiếp tục. Cái gì khó đạt được, khi đạt được mới đáng để trân trọng. Và đừng làm những việc bạn không muốn làm.

Nhưng không có nghĩa là tôi nói bạn đừng làm những việc khó. Bởi vì tất cả mọi thứ đã khó sẵn rồi.

Có thể bạn là doanh nhân, nhưng bạn không phải là Gary Vaynerchuk. Có thể bạn là lập trình viên, bạn không thể giống Mark Zuckerberg. Bạn là họa sĩ thì không có nghĩa bạn là Van Gogh. Đừng tự rập khuôn chính mình, đừng biến mình thành người khác.

Tự dưng cảm thấy sâu sắc

Nếu sáng nay bạn cùng cả thế giới vượt đèn đỏ ở ngã tư Thủ Đức. Nhưng đéo hiểu sao có mỗi bạn bị anh cảnh sát tuýt còi. Đến công ty thì trễ nhất, ông sếp đéo hiểu ở đâu ra túm cổ bắt báo cáo doanh thu?

Má đen vl.

Nhưng biết sao không? Bạn không được kể với người con gái của bạn. Chính xác là Không được phép kể. Tin tôi đi, chả cô gái nào thích nghe người đàn ông của mình kể lể về những câu chuyện than vãn đầy tính tiêu cực đâu. Có thể hai bạn yêu nhau nồng thắm “cái gì cũng phải nói cho nhau”. Nhưng thân là thằng đàn ông, bạn không nên nói những thứ như vậy. Bởi thế, đời thằng đàn ông đã buồn nay còn buồn hơn.

Khoan hãy uống, bỏ chai Vodka xuống nào bạn hiền.

Chính vì vậy cuộc đời bạn cần trở nên sâu sắc hơn. Và vì càng sâu sắc nên đời bạn càng buồn hơn.

Lớn lên, bạn thường có những cuộc nói chuyện sâu sắc hơn với bố mẹ. Nhưng bạn chẳng bao giờ kể về những đau đớn, mất mát trong tuổi trẻ của mình. Vì sao thế? Giống như tôi thôi, lớn lên, chúng ta thường học cách che giấu mọi chuyện với bố mẹ.

Thế là công việc - gia đình - bạn gái, chúng ta học được cách im lặng và thở dài

Thế cả đời cứ buồn mãi sao?

Không.

Cho tới khi bạn tìm được người mà bạn đã phô diễn tất cả những gì của mình. Thế mà họ vẫn mở lòng với bạn 1, bạn đem đến 2, để họ chia sẻ cho bạn 3, và cứ thế mối quan hệ sẽ trở nên tốt hơn.

Cho tới khi bạn trải quá đủ. Mùa kinh doanh vừa rồi bạn điểm thấp vãi, goặc kỳ thi vừa rồi xuýt rớt môn, mà cuối năm vẫn mén món qua môn. Bạn lại ngồi xuống, cầm chai Vodka xuề xòa cùng bạn bè, rót một cốc thật đẫy rồi khai thật:

“Đm lúc đấy bố mày sợ vl ra ấy, nhưng tao tin mình làm đúng, nên kệ mẹ nó, cứ làm thôi!”

Cho tới khi bạn đủ dũng cảm để kể cho ba mẹ bạn câu chuyện vè cuộc đời của bạn.

Cho tới khi bạn tìm được câu trả lời “Tôi là ai?”. Bạn sẽ sống cuộc đời mà không phải tìm kiếm bất kì điều gì làm mình hứng thú bởi lẽ mọi thứ đó đã vây quanh bạn rồi.

Kết

Bài viết lấy ý tưởng từ quyển Think Straight - Darius Foroux.

Rất cảm ơn mọi người nếu mọi người đọc tới đây. Nếu bài viết có sạn hy vọng mọi người bỏ qua. Mình mong muốn có những người cùng thảo luận về những vấn đề mình nêu ra, hoặc cho mình một vấn đề để mình có thể viết tiếp những bài sau. Chúc mọi người ngày mới tốt lành.