Đời — Mùa hè
Sep 9, 2018 lifethinking

Đời — Mùa hè

my-summer

Mùa hè, nghe tới thôi là đã đầy sức trẻ, tinh thần của những con người sắp được giải tỏa những căng thẳng sau một năm làm việc căng thẳng và mệt mỏi, là lúc mà hằng sa số những đứa học sinh mong chờ để có những ngày nghỉ sau những ngày tháng bào mòn chiếc ghế nhà trường bằng cặp mông vô địch của mình. Ai cũng mong chờ một mùa hè với năng lượng tuổi trẻ rạo rực.

Năm nào cũng vậy, Thu tàn, Đông Tan, Xuân đi, Hạ đến. Bốn mùa tạo nên một năm thật nhiều màu sắc. Hè về là lúc tiết trời trở nên oi bức, tiếng ve kêu inh ỏi khắp những con phố, là lúc mà lại một lứa học sinh bước vào kỳ thi trung học phổ thông quốc gia để bước sang trang sách mới của cuộc đời, thi đại học…

Năm ấy tôi cũng như vậy, cũng là một thằng đang mong chờ cái kỳ thi đó, vừa vui vừa sợ. Thích thú vì sắp được rời xa quê hương, lên cái đất Sài Thành đầy rẫy những điều thú vị này, đồng thời cũng lo lắng vì phải rời xa sự bảo bọc của gia đình, phải đối mặt với cái đề Hóa khủng khiếp như con trùm trong trò DarkSouls.

Mùa hè cũng là mùa mà những kỷ niệm về tuổi học trò trong tôi trở nên thật đặc biệt. Tôi của 3 năm cấp 3 đã lãng phí cái tuổi thanh xuân của mình biết bao nhiêu, sáng sớm ở trường, xế chiều ở lớp học thêm, tối về chơi game, hết ngày lại ngủ. Đến cuối năm cấp 3, nhìn lại mới ngẫm:

“Tuổi trẻ của mình, đã trôi qua như vậy sao?”

Mùa hè, mọi thứ đều trở nên gấp gáp hơn. Trông từng tháng từng ngày để đến kỳ thi, trông từng ngày từng giờ để xem điểm, trông từng giờ từng phút để có kết quả, trông từng phút từng giây để chờ người ta trả lời tin nhắn.

Mùa hè, cái tiết trời thật oi ả, nóng dã man. Chỉ muốn trốn đi đâu đó thật xa, thật xa để quên đi những mệt nhọc, phiền toái và những cơn nóng mà mùa hè gây ra. Xuống biển thì đông quá, tốt nhất là lên rừng, tìm một cái gốc cây thoáng mát nào đó, dăng võng ra rồi đánh một giấc không mộng mị cho sảng khoái.

Đó là mùa mà chúng tôi có những tấm ảnh kỷ yếu, cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc tuổi học trò. Những thước ảnh bựa nhất có thể, đồng thời không quên làm sao cho mình ngầu lòi, hoặc nổi bật nhất có thể.

Đó là những lúc mà bạn biết rằng: Đây là lúc mà mình phải biến mình thành người mà không ai có thể quên.

Và tôi đã có bộ ảnh kỷ yếu theo chất riêng của mình như vậy đó.

Nhìn vậy thôi chứ cũng có mấy tấm ngầu bỏ mẹ à! :”>

Mùa hè là cái mùa mà những cơn mưa chuyển mùa đột ngột giữa cái lò thiêu của nhân gian. Đôi lúc đang chạy giữa đường mà nắng mưa thất thường, chả biết nên khóc hay cười.

Mùa tri ân học sinh, là cái mùa hè mà tất cả mọi người, dù có ghét nhau đến đâu vẫn ngồi lại với nhau, vẫn ký cho nhau cái áo, cũng lau cho nhau giọt nước mắt, cũng nói cho nhau nghe những thứ chưa từng nói. Là lúc mà tà áo dài chưa bao giờ đẹp đến thế, mấy thằng học sinh cá biệt chưa bao giờ ngoan đến thế, những ông thầy, bà cô mình ghét chưa bao giờ dễ thương đến thế.

Và đó là mùa mà cây phượng vĩ lắng nghe tôi hơn bao giờ hết. Những ngày cuối hè, chưa tới kỳ thi THPT Quốc gia, tôi thường tới trường mỗi buổi trưa. Sân trường vắng hoe chả có ai cả, vì có đứa bận chơi game cày event lấy item hiếm, có đứa thì ở nhà ôn bài, có đứa đang đi cúng ông bà tổ tiên để cầu cho kỳ thi được cao điểm. Tôi thì chọn tới trường. Tại sao ư?

Sân trường buổi trưa, vắng lắm, bởi vậy nên tôi thích tới trường vào buổi trưa vì chả có ai làm phiền tôi cả. Đi vòng quanh ngôi trường mình đã gắn bó ba năm. Ngắm những chiếc ghế đá mà mình vẫn thường ngồi, rồi lại đi vào phòng học năm 12, hết một vòng quanh trường thì dừng lại ở gốc phượng trước phòng hội đồng. Cây phượng hay lắm, mỗi lúc tôi ngồi dưới gốc cây, nó lại khẽ rung rinh cho hoa phượng rớt xuống, không biết tình cờ hay thực sự vậy. Có người sẽ bảo tôi bịa chuyện, nhưng với tôi, sao cũng được.

Cây phượng đó là nơi tôi chia sẻ cảm xúc 3 năm đi học của mình. Và nó cũng là nơi duy nhất tôi gửi gắm những giọt nước mắt kìm nén suốt 3 năm đi học. Về những câu chuyện buồn, về những người bạn, thầy cô, và người tôi đã yêu năm 17 tuổi.

Tôi ghét cây phượng đó lắm, vì nó là thứ đã chứng kiến cái bản mặt nhu nhược nhất của tôi. Nhưng tôi lo sợ, mỗi năm thu đến thì nó lại được tái sinh. Không biết năm nay nó có còn là nó của năm đó không, tôi ghét nó, nhưng tôi không muốn nó biến mất, vì tôi lo sợ người bạn mà tôi đã chia sẻ những câu chuyện của mình biến mất. Tôi càng lo sợ hơn khi trở về gặp lại nó, cảm giác nó không còn là cây phượng năm đó nữa, sợ nó biến thành một cây phượng khác.

Và rồi cái gì tới cũng tới, kỳ thi THPT Quốc gia, tưởng chừng như kết thúc mọi thứ sẽ vỡ òa trong cảm xúc, nhưng người vẫn cứ đi, xe vẫn cứ chạy, bọn nó vẫn cứ hỏi đáp án câu này câu kia, chả có ai quăng sách quăng đề, hay quăng sách vở như trong tưởng tượng của tôi giống mấy bộ phim điện ảnh hay làm. Vậy là một đời học sinh coi như kết thúc.

Mùa hè lại tới, tôi lại ngồi nhớ về những kỷ niệm cũ, có lẽ hè năm nay về, nên thăm lại cây phượng, dù có là nó hay không thì tôi vẫn sẽ đối mặt với nó lần nữa, để gửi gắm tất cả sự tiếc nuối về tuổi trẻ của tôi ở lại, mong một ngày nào đó, nó nói cho những thế hệ đàn em năm sau biết.

Và gửi vào mùa hè, tình yêu mà tôi chưa bao giờ nói.